Sau khi từ Phúc Duyên Trai trở về, tôi lại có thêm một nỗi lo mới.

Từ khi trở lại trường học, con thần thú Giải Trĩ này vẫn luôn đi theo tôi, tôi biết là nó nhớ thương phòng ở của nó.

Tôi thực sự rất buồn rầu mà, Lam Ninh ở bên trong đó vẫn luôn ngoan ngoãn, nếu mà đem Ngọc Tì Hưu đưa cho Giải Trĩ, vậy thì Lam Ninh phải làm sao bây giờ?

Tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội, kêu một mình Lam Ninh ra nói chuyện, suy nghĩ biện pháp, nhưng mà Giải Trĩ quân lại trước sau đi theo tôi, tôi đi đến chỗ nào nó đều đi theo. Cuối cùng tôi thật sự bất đắc dĩ, liền chạy đến WC, tôi nói với nó rằng tôi muốn đi nặng, để nó đi theo Nam Cung Phi Yến đi ra ngoài chơi một hồi trước đi, kết quả chiêu này đúng là mang lại hiệu quả tốt, Giải Trĩ quân vừa nghe liền lộ ra biểu tình chán ghét, nhảy nhót đi theo Nam Cung Phi Yến chạy ra ngoài chơi.

Thừa cơ hội này, tôi chạy nhanh tìm một chỗ bồn ngồi, triệu hồi Lam Ninh ra, nàng vừa ra tới liền đầy mặt kinh ngạc hỏi tôi.

- Chỗ này là chỗ nào?

Tôi nhỏ giọng nói cho nàng biết đây là WC nam.

Lam Ninh che miệng, theo bản năng mà mở to hai mắt nhìn, tôi vội nói với nàng.

- Đừng ngoài ý muốn, tôi đây là bất đắc dĩ, có việc gấp muốn thương lượng cùng cô.

Vì thế tôi liền nói cho nàng một cách ngắn gọn, bên trong miếng Ngọc Tì Hưu kia vốn có một thần thú từng ở đó, rời nhà trốn đi đã nhiều năm, hiện tại nhân gia đã trở lại, lại đòi tôi Ngọc Tì Hưu, tôi muốn cùng nàng thương lượng một chút thử xem nên giải quyết chuyện này như thế nào cho phải.

Không nghĩ tới Lam Ninh cư nhiên cũng không để ý, ngược lại nói với tôi.

- Như vậy cũng được, nếu nguyên chủ nhân đã trở lại, thì tôi sẽ đi ra bưng trà rót nước cho cậu, hầu hạ cậu mặc quần áo rửa mặt, làm một tiểu nha đầu cho cậu là được mà.

Tôi cảm thấy nói không nổi, trong đầu tưởng tượng một chút cảnh nàng hầu hạ tôi mặc quần áo rửa mặt, còn bưng trà rót nước, bất đắc dĩ mới nói.

- Nếu cô có thể làm bạn cùng phòng với tôi có thể tiếp thu những việc này, vậy cô cũng có thể thử xem, nhưng mà có một tên gia hỏa lá gan nhỏ lắm, lỡ cô hù chết hắn rồi thì cô tới chịu trách nhiệm nha.

Lam Ninh vừa nghe thế cũng không nói gì, tôi lại thử thăm dò.

- Nếu không cô đi lang bạt giang hồ một chút? Đi khắp nơi nhìn thử xem một thành thị hiện đại thay đổi như thế nào, nhìn quá trình diễn biến xã hội văn minh, rồi sẵn tiện nhìn thử một chút mấy anh chàng đẹp trai bây giờ có gì khác so với tiêu chuẩn hồi cô còn sống.

Ai ngờ tôi vừa nói xong Lam Ninh liền chu môi, sâu kín mà nhìn chằm chằm tôi rồi nói.

- Nếu mà cậu muốn đuổi tôi đi, còn không bằng tôi chết đi cho xong, tôi đây liền đi hóa thành oan sát lệ quỷ, trả thù xã hội, sau đó mọi chuyện coi như xong rồi.

Câu này dọa tôi vội vàng giữ nàng lại, liên tục nói.

- Không được đâu, nếu mà cô đi trả thù xã hội, bị người ta bắt được, vậy thì cô nói xem tôi nên đi cứu hay nên bỏ mặc cô bây giờ?

Vành mắt Lam Ninh đỏ lên sắp rớt nước mắt, nói.

- Nếu công tử không cần tôi, vậy nô gia còn sống làm gì……

Ai, tôi chịu không nổi cái cảnh này mà, thật sự tôi là con người ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt đại tiểu thư nũng nịu rớt nước mắt ở trước mặt tôi như vậy tôi chịu không nổi đâu.

Tôi buồn rầu vẫy vẫy tay nói.

- Vậy được rồi, tôi không để cô đi là được mà, nhưng mà cô không được ở lại trong miếng Ngọc Tì Hưu kia nữa rồi, nếu không sau này tôi lại tìm cho cô một món gì đó để bám thân. Mà thôi, đi về trước rồi nói tiếp.

Tôi thở dài thu Lam Ninh lại, trở lại trong phòng ngủ liền bắt đầu lục tung, tìm phòng ở chuyển nhà cho Lam Ninh.

Nhưng mà cho dù lục lọi nửa ngày trời, cái gì cũng không tìm được, duy nhất một cái đồ có điểm đặc biệt, chính là cái răng nanh của con trai Dạ Ma, tôi cầm nó trong tay sửng sốt nửa ngày, miên man bất định một hồi, vẫn cất đi thôi, đồ chơi này khẳng định không thích hợp.

Lại giương mắt nhìn thử trên bàn, nhấc lên một cái nồi cơm, không thích hợp, lại buông xuống.

Nhìn lại đầu giường, cầm lấy cái đồng hồ báo thức ở đó, nhìn nhìn, giống như cũng không thích hợp, buông xuống.

Trên cửa sổ có một ống tiết kiệm hình phòng ở, cái này thật ra cũng không tồi, có cửa lớn có cửa sổ. Tôi vội kêu Lam Ninh ra, ai ngờ nàng mới vừa thò đầu ra liền lùi về, vẻ mặt không cao hứng mà nói.

- Người ta là quỷ á, đây là ống tiết kiệm, tiền là đồ vật có dương khí thịnh vượng, chẳng lẽ cậu muốn hại chết tôi sao?

Ừm, hình như nàng nói rất đúng, làm sao mà tôi lại quên chuyện này được chứ?

Buồn bực gãi gãi đầu, rốt cuộc tôi cũng không tìm thấy đồ vật nào thích hợp ở trong phòng hết, đúng lúc này tôi bỗng nhiên thấy trên đầu giường A Long treo một cái vớ, cũng không biết làm sao mà dẫn phát ý tưởng của tôi, trong đầu bỗng nhiên liền chui ra một cái ý nghĩ, nếu không tôi làm cho Lam Ninh một cái túi thêu hoa đi?

Ừ thứ này hẳn là đáng tin cậy, tôi nhớ rõ khi còn nhỏ ông nội đã từng cho tôi một cái túi tiền, ở bên trong đó chính là một quỷ hồn, lại còn có vì tôi mật báo, đã cứu tôi một lần, tuy rằng đến nay tôi cũng không biết quỷ hồn kia là nam hay là nữ, bộ dáng như thế nào, nhưng hình dáng cái túi tiền kia lại khắc sâu vào trong trí nhớ tôi.

Nhớ tới biện pháp này, tôi lập tức hưng phấn, đang muốn kêu Lam Ninh ra, nàng lại vừa vặn từ từ chui khỏi Ngọc Tì Hưu ra thăm dò, bỗng nhiên nói với tôi một câu không đầu không đuôi.

- Bỗng nhiên tôi nhớ tới một chuyện, cậu xem cái không gian bên trong Ngọc Tì Hưu này cũng rất lớn, nếu không tôi ở chung với cái thần thú kia thì như thế nào? Đương nhiên, nó là chủ nhà, tôi là khách trọ, chỉ cần cho tôi một chút chỗ là được rồi, nói thật, tôi vẫn thích ở trong này hơn.

Tôi có điểm hết chỗ nói rồi, tư duy này của nàng là như thế nào vậy, tự nhiên lại muốn ở cùng với thần thú Giải Trĩ? Chẳng lẽ không biết Giải Trĩ là thần thú thẩm phán, đại biểu cho công chính thanh bình, tuy rằng tâm tính nàng cũng tương đối thiện lương đơn thuần, nhưng mấy năm trước lại từng hại chết qua mấy mạng người, bây giờ tôi khoan dung cho nàng đã là không tồi rồi, còn dám ở cùng với Giải Trĩ, đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Sau khi nàng nói xong thì lại dùng vẻ mặt khẩn thiết nhìn tôi, tôi tự nhiên là liên tục lắc đầu, nói với nàng bỏ đi suy nghĩ này đi, nhân gia là thần thú Giải Trĩ, chuyên môn trừng ác dương thiện, cô đừng quên, trên người của cô còn mấy mạng người nữa, đây là thuộc về đào phạm đang ẩn trốn.

Lam Ninh nghe tôi nói những lời này, tức khắc vẻ mặt trở nên bi thương, yên lặng không hé răng, tôi thầm thở dài, đang muốn khuyên nàng vài câu, lại vào lúc này cửa phòng ngủ bị đá văng ra. Tôi còn tưởng rằng là A Long đã trở lại, trong phòng ngủ này ngoại trừ cậu ta thì không còn ai lỗ mãng như thế nữa, đang muốn quay đầu lại mắng cậu ta vài câu, lại thấy vọt vào cũng không phải A Long, mà là……

Giải Trĩ quân!

Lam Ninh nháy mắt liền lùi về, mà Giải Trĩ quân cũng chưa từng nhìn tôi, sau khi tiến vào thì kêu lên một tiếng quái dị rồi chạy về phía Ngọc Tì Hưu!

Lòng tôi cả kinh, cái này là đang hướng về Ngọc Tì Hưu hay là hướng về phía Lam Ninh? Tôi tiến lên muốn đem Ngọc Tì Hưu cướp vào trong tay, trước tiên muốn cứu Lam Ninh ra cũng đã không còn kịp rồi.

Trên người Giải Trĩ phát ra bạch quang mênh mông, thân thể cao lớn không ngừng thu nhỏ lại, chờ tới khi tôi tiến tới, Giải Trĩ đã biến thành hình dạng giống như một con mèo lớn, một sừng trên đầu cũng đã biến mất, bổ nhào vào trên giường, ôm Ngọc Tì Hưu, một bộ dáng chết cũng không buông tay, trên mặt biểu tình vừa say mê lại thâm tình, thật giống như ôm tình nhân, trong cổ họng còn phát ra thanh âm lộc cộc lộc cộc.

Tôi tức khắc trợn tròn mắt, tình huống như vậy là sao, chỉ là một cái phòng ở thôi không đến mức như thế chứ?

Tôi vốn tưởng rằng phản ứng đầu tiên khi nó nhìn thấy Ngọc Tì Hưu chính là chui vào trong đó, lại không nghĩ rằng lại là ôm vào trong ngực, đang buồn bực thì thấy Nam Cung Phi Yến cũng đi vào, hai tay bỏ vào túi quần, bộ dáng thật là tùy ý, tôi vội chỉ vào Giải Trĩ ý bảo nàng, cái này làm sao bây giờ? Giải Trĩ này giống như một đứa bé có được món đồ chơi yêu thích, giành cũng không giành ra được.

Nam Cung Phi Yến nhìn Giải Trĩ cũng là một trận buồn bực, bất quá nàng nhìn một hồi rồi nhỏ giọng nói với tôi.

- Em xem tình huống này, cái Ngọc Tì Hưu này cũng không giống như là nơi ở tạm của nó, mà phản ứng có chút giống như thú non nhìn thấy thú mẹ vậy, đơn giản mà nói thì đây chính là đang làm nũng.

Tôi càng không thể hiểu, Ngọc Tì Hưu này sao lại có quan hệ với thú mẹ được, mẹ Giải Trĩ cũng nên là Giải Trĩ chứ, nhưng đây là Ngọc Tì Hưu mà, hơn nữa vẫn là do con người chế tác thủ công, nhớ rõ năm đó công thương đại thúc kia còn làm giám định thử, ngay cả mười đồng cũng không đáng giá.

Tôi rất là khó hiểu, đang muốn tiến lên xem đến cùng là gì, thì thấy thân thể Giải Trĩ bỗng nhiên dần dần nhạt nhòa, trên người lại phát ra bạch quang lần nữa, ngay sau đó liền biến mất bên trong Ngọc Tì Hưu.

Xong rồi, nó chui vào rồi.

Tôi rất là hối hận, sớm biết như thế thì đã kêu Lam Ninh ra ngoài rồi, lúc này thì hay rồi, giống như một cảnh sát đi công tác về nhà, bỗng nhiên phát hiện trong nhà có một người xa lạ, hơn nữa còn là đào phạm, còn không phải đánh nhau ta chết ngươi sống sao?

Sau khi Giải Trĩ tiến vào Ngọc Tì Hưu, thì thấy miếng Ngọc Tì Hưu bỗng nhiên liền tản mát ra hào quang bảy màu, đồng thời Ngọc Tì Hưu còn chấn động nhẹ vài cái. Trong lòng tôi chua xót, xong rồi, cái này khẳng định là đánh nhau rồi……

Chỉ là sau khi Ngọc Tì Hưu chấn động vài cái lại không hề động đậy nữa, hào quang bảy màu kia cũng dần dần biến mất, rất nhanh đã khôi phục như bình thường, chỉ là tôi lập tức phát hiện, cái khe trên lưng Ngọc Tì Hưu lặng lẽ thu nhỏ lại.

Tôi lại đợi một hồi, lại không có gì biến hóa, mới cảm thận cầm Ngọc Tì Hưu lên, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, trong lòng suy nghĩ chỉ mong Giải Trĩ chỉ đuổi Lam Ninh ra khỏi đó, không cần làm nàng bị thương.

Lại đợi thêm một hồi, Ngọc Tì Hưu vẫn cứ không có biến hóa gì, tôi lại triệu hoán Lam Ninh giống như trước nhưng vẫn không động tĩnh, lại thử triệu hoán Giải Trĩ, vẫn là không động tĩnh.

Tôi càng ngày càng nóng nảy, hỏi Nam Cung Phi Yến.

- Chị có thể đi vào hay không, nhìn thử xem xảy ra chuyện gì rồi?

Nam Cung Phi Yến nói.

- Em muốn hại chết chị chắc? Kia chính là hang ổ của thần thú Giải Trĩ, hơn nữa là nó xem ở trên mặt mũi của em, mới bằng lòng đi chơi với chị, nhưng mà nó lại không coi chị là người thiện lương chính trực, lỡ đâu chị đi vào làm xúc phạm nó, nó dùng một sừng húc chết chị thì thế nào?

Tôi cười khổ nói.

- Hẳn là không thể nào, tuy rằng nó có chút thô to, nhìn có vẻ hơi thần kinh, nhưng tuyệt không đến nỗi lạm sát kẻ vô tội, nhiều lắm chỉ đuổi chị ra ngoài thôi, nếu không làm sao xứng với danh hiệu thần thú công chính của nó đây.

Nam Cung Phi Yến nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đồng ý, vì thế thân hình nhoáng lên, hóa thành một đoàn khói nhẹ, từ từ chui vào bên trong Ngọc Tì Hưu.

Tôi mở to hai mắt nhìn, chờ đợi kết quả.

 

0.08685 sec| 2436.133 kb